Lilypie First Birthday tickers

Wednesday, February 17, 2010

9 months!



Wow, has it been 9 months already?? I think Thao was really lucky: no morning sickness, no bad skin, no stretch marks! And she still looks great! Only for the past few weeks her belly has gotten really big and heavy, and it's hard for her to sleep. How big is her belly? Let's take a look at how things have changed over the past 9 months!


August 2009
August 2009



September 2009
September 2009



December 2009
December 2009



January 2010
January 2010



February 2010
February 2010


Viết cho con yêu Katie

Katie con yêu của mẹ!
Katie, mặt trời của mẹ ơi!
Katie - "my everything No1" của mẹ ơi. (Bố con thường dỗi khi mẹ nói bố chỉ là "my everything No2" của mẹ mà thôi, haha...).
Hôm nay là mồng 4 tết, năm 2010. Thế là chỉ còn chưa đầy 24h đồng hồ nữa thôi là mẹ con mình sẽ gặp nhau. Mẹ muốn con biết rằng điều này mẹ đã mong chờ con từ rất lâu rồi, 9 tháng rồi. Mẹ suốt mấy ngày nay ăn tết mà cứ hồi hộp ghê lắm. Người cứ nôn nao, chờ đợi cái niềm hạnh phúc nhất của 1 người đàn bà là được làm mẹ, được nhìn thấy con yêu chào đời.
Mọi năm thì tết nào mẹ cũng về quê Ba Vì nhà mình để ăn tết cùng với ông bà ngoại, các bác, các dì... Bố con cũng cực kỳ thích về quê ngoại để ăn tết vì bố bảo tết VN rất là đầm ấm, mọi người sum họp đông đủ cùng nhau làm bánh chưng bánh tét (thứ bánh mà bố con thích nhất), rồi là đi chúc tết họ hàng, xóm làng... rồi là được nhận phong bao lì xì, rồi là cầm những phong bao đi mừng tuổi người già, trẻ con trong họ hàng, làng xóm.... Bố con rất thích về quê ngoại ăn tết. Nhưng mà năm nay, những ngày tết cũng là vì sắp đến ngày con ra đời nên là bố mẹ quyết định ở lại Hà Nội, dù là ăn 1 cái tết "nghèo nàn", để mà đảm bảo sẵn sàng đón con, để mà nếu con có đòi ra sớm hơn dự định 1 chút thì cũng là gần với bệnh viện hơn, chứ nếu về quê ngoại ăn tết thì tuy là vui đấy, nhưng lỡ có vấn đề gì thì cũng mất khoảng 1,5h đồng hồ đi xe ô tô, mà mẹ thì ngại ngồi xe ô tô xa lắm... Mấy ngày tết ông bà cứ điện thoại bảo bố mẹ về quê ăn tết suốt đấy... Khổ thân ông bà, chỉ vì nghĩ là muốn cho bố mẹ về ăn tết cho vui, và đầy đủ thôi mà.
Nhưng nói là vậy thôi con à, bố mẹ cũng chẳng có tâm trạng gì háo hức tết nhất gì hết, mà tất cả bố và mẹ, cùng với gia đình nhà ngoại chỉ luôn háo hức chờ đón con ra đời mà thôi... Hôm qua, mùng 3 tết, trời thì lạnh cóng rét mướt thế, vậy mà bà ngoại, bác Hùng, dì Tư và em Tôm, anh Anton, Chíp... đã xuống tận nhà mình để thăm bố mẹ và con đấy. Cả nhà mang xuống Hà Nội bao nhiêu là đồ ăn, nào là bánh chưng, bánh tét, canh măng, củ hành muối, măng ớt, miến, lòng gà, rồi cả giò chả, rồi cả 1 con gà to nữa, rồi là hoa quả.... Nói chung là mang rất nhiều thứ đồ ăn xuống đây cho bố mẹ và con, vì cả nhà ngoại cứ lo lắng nhà mình ở Hà Nội chả có gì mà ăn... Và bà ngoại bảo mục đích xuống thăm cũng là lo lắng cho ngày mai mẹ vào viện sinh con, nên là xuống Hà Nội để động viên mẹ con mình đấy mà. À, ông bà ngoại còn gửi phong bao lì xì cho con đấy. Chị Chíp và anh Anton với em Tôm, bác Hùng...  cũng đều gửi lì xì năm mới cho con đấy... Tất nhiên bố và mẹ cũng đã tặng phong bao lì xì cho con rồi. Bố đã nhét tất cả tiền lì xì vào  con heo sứ xinh ơi là xinh mà bố đã mua hôm bố và mẹ đi chợ hoa tết ấy, và để có ai lì xì năm mới mừng tuổi cho con thì bố mẹ sẽ cho tiền vào đấy để để dành mua bỉm cho con sau này.. Hihi.... Vui quá con nhỉ.

Mẹ chụp bức anh con heo sứ ấy đây, nhìn nó cũng xinh quá con nhỉ.;))

Photobucket


Còn đây là cái gối mẹ khâu bằng tay cho con này. Hand make đấy con;))

Photobucket


Hí hí... mẹ vưỡn "sệch văn xì" nhờ ;))

Photobucket



Bố và mẹ này, èo nhìn tí tởn nhỉ...vì sắp được gặp con yêu ý mà;))

Photobucket



Katie à, thực ra là mẹ thấy vô cùng có lỗi với con. Vì mãi đến tận hôm nay, ngày mà con sắp ra đời mà mẹ mới bắt đầu thực sự viết cho con. Không phải là mẹ lười hay mẹ ko có thời gian, mà tất cả những tình cảm dành cho con mẹ chất chứa nó trong lòng. Mẹ muốn con hiểu là trong lòng mẹ, với mẹ thì con là tất cả. Nhiều khi, rất nhiều khi mẹ muốn ngồi xuống và bắt đầu viết cho con. Nhưng mà cảm sức trong lòng mẹ kỳ lạ lắm, có khi ngồi xuống rồi, nhưng mà mẹ ko biết bắt đầu từ đâu, cảm súc trong lòng mẹ cứ dâng trào lên mỗi khi mẹ định bắt đầu viết cho con.... Rồi cuối cùng mẹ lại ko viết được gì cả, súc động dâng trào, trăm ngàn điều muốn viết, muốn nói.... Và trên hết là mẹ nghĩ rằng dù có viết thế nào đi chăng nữa, nhiều chữ đến bao nhiêu chăng nữa thì chữ cũng ko thể giãi bày hết tấm lòng của mẹ, tâm tư tình cảm của mẹ dành cho con đâu Katie à......Rồi con sẽ thấy, mẹ là người có quá nhiều cảm súc. Điều này hơi khác với bố con 1 chút, cảm súc của bố nhiều thế nào thì cũng để trong lòng, còn mẹ thì mẹ phải nói ra, viết ra... mà khi chưa nói ra được, chưa viết ra được thì "bức súc" lắm..:))...

Con yêu à,  từ giờ trở đi, mẹ sẽ bắt đầu tập viết cho con, viết thật nhiều cho con. Và tất nhiên là sẽ viết bằng tiếng Việt rồi. Với mẹ, chỉ có tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ mới dãi bày hết những điều mà mẹ muốn viết cho con thôi con yêu à. Mẹ biết, sau này con sẽ nói tiếng Anh rất giỏi.  Nhưng mẹ cũng muốn con cần phải nói tiếng Việt giỏi nữa, vì tiếng Việt cũng là tiếng mẹ đẻ của con. Rồi để sau này con còn nói chuyện với ông bà, các bác, các dì và các anh chị em họ hàng của con nữa chứ, con nhỉ.


Con à, thế là cuối cùng cũng đến ngày mà mẹ hằng mong đợi, ngày mà mẹ con mình gặp nhau. Mẹ nghe kể về chuyện sinh nở nhiều rồi, là đau lắm, đau kinh khủng lắm... nên quả thực mẹ cũng lo lắng lắm con ơi. Mẹ nhớ cái ngày mà khi vừa bắt đầu mang thai con, mẹ hàng ngày lên wtt đọc về nhật ký vượt cạt của các mẹ khác mà mẹ sợ nên mẹ khóc suốt, đến nối bố phải cấm tiệt mẹ vào đọc những chỗ đó. Thế là thôi, mẹ cũng ko đọc nữa, nhưng vẫn hàng ngày mẹ lên trang web đó đọc và tìm hiểu những kinh nghiệm mang thai và làm mẹ như thế nào. Mẹ ko đi làm, từ sau khi có mang con thì bố ko muốn mẹ vất vả nữa(Chả có mấy ai sướng như mẹ con ạ. Bố con là người đàn ông rất tuyệt vời,nói nhỏ thôi... hihi... Khi nào có thời gian mẹ sẽ kể cho con nghe về bố Kyle nhá;)) ), nên mẹ chỉ ở nhà và hàng ngày đọc tìm hiểu kinh nghiệm mang thai và làm mẹ. Tuy thế, những kiến thức mà mẹ đọc được chả là bao nhiêu cả, nên mẹ vẫn lo lắng lắm. Vì mẹ mang thai con là con so, nên trăm ngàn thứ mẹ vẫn chưa biết gì hết. Hiểu biết của mẹ về mang thai và làm mẹ còn chưa có 1 chút gì cả. Mẹ còn nhớ cái hôm con được 34 weeks thì con đã thuận thai rồi, mẹ đã mừng lắm. Nhưng tới khi 36weeks mẹ đi siêu âm thì con lại quay ngược lên, thế là bác sĩ bảo mẹ có thể nếu cứ như thế thì sẽ phải đẻ mổ. Ôi thôi, thế là về nhà mẹ sợ lắm lắm, vì trong đầu mẹ chỉ cứ nghĩ mình sẽ sinh thường và đọc nhiều về những kinh nghiệm sinh thường, chứ chưa có khái niệm sinh mổ thế nào. Thế là mẹ bắt đầu lo lắng và căng thẳng ghê gớm... Nhưng được bố con và bà nội động viên rất tốt. Rồi bây giờ mẹ cũng nghe mọi người xung quanh và các bác sĩ cũng nói là giờ nhiều người chọn sinh mổ rất nhiều, vì nó an toàn và rất tốt. Thế nên mẹ đã lấy lại tinh thần và giờ mẹ rất là tự tin đón nhận là sẽ sinh mổ con. Với mẹ giờ sinh mổ hay sinh thường thì ko còn quan trọng gì nữa hết. Trên hết là mẹ chị muốn mẹ con mình được mẹ tròn con vuông. Mẹ chỉ muốn được nhìn thấy con ra đời khỏe mạnh là mẹ sẽ chấp nhận hết những đau đớn và vượt qua hết những sợ hãi thôi... Vậy thì con yêu ơi, con cũng giúp mẹ nhé, con hãy cùng mẹ dũng cảm vượt qua chướng ngại cuối cùng để mẹ con mình được gặp nhau mẹ tròn con vuông... Hãy giúp mẹ vượt cạn 1 cách dễ dàng, và con hãy ngoan ngoãn nghe theo lời bác sĩ để mẹ con mình sẽ thuận lợi và may mắn gặp nhau ngày mai con nhé. Hãy cùng với mẹ "chiến đấu" con nhé. Hãy giúp mẹ vượt qua nỗi sợ hãi mà mọi người vẫn thường "dọa dẫm" mẹ là đau lắm, là này nọ kia... Mẹ chẳng thèm quan tâm tới những điều đó nữa đâu. Với mẹ, sinh con ra là 1 bé Katie khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn, xinh đẹp, và học hành giỏi giang là tất cả đối với mẹ rồi...
Ôi, cứ nghĩ đến ngày mai là ngày mẹ con mình cán đích rồi là mẹ bồi hồi, nôn nao khó tả quá... Ôi, mới ngày nào bố và mẹ súc động khi phát hiện ra 2 vạch đỏ trên que thử thai.... Cảm ơn con yêu Katie ơi. Cảm ơn con đã đến với bố mẹ, cám ơn con đã cho bố mẹ cái duyên được làm bố mẹ của con, con nhé.
Ngày mai mẹ con mình sẽ cố gắng cùng nhau vượt qua chông gai cuối cùng để mẹ con mình gặp nhau để mẹ con mình sẽ mãi mãi bên nhau suốt đời con nhỉ.. Ôi, hạnh phúc biết chừng nào là ngày mai mẹ được goi con 2 tiếng : CON YÊU.

Con à, mẹ tạm dừng ở đây, đã 2h chiều rồi. Mặc dù mẹ có thể viết dài và rất rất dài thêm nữa. Nhưng dù có viết thêm nữa thì cũng ko thể diễn tả hết tâm trạng của mẹ những ngày này, vào lúc này.... Giờ me sẽ cùng với bố con đi lễ chùa 1 chút để cầu mong cho mẹ con mình ngày mai mẹ con mình được gặp nhau thuận buồm suôi gió, được mẹ tròn con vuông... Rồi mẹ và bố con cũng sẽ đi shopping thêm vài thứ lặt vặt nữa rồi sẽ về..... Cả nhà mình cùng đi dạo phố nào con. Thế nhé con yêu. Mẹ sẽ lại viết cho con nhiều thật nhiều nữa... Sau sáng mai thôi là cuộc đời mẹ sẽ sang 1 trang mới, 1 trang mà mẹ đã mong chờ suốt bao nhiêu năm nay: Đó là được làm mẹ của con.

PS: Thực ra thì là 10 ngày nữa mới tới due date. Nhưng mà mẹ thấy bác sĩ nói là trộm vía con to rồi nên là nên sinh mổ sớm. Thế là bác sĩ bảo ngày mai là ngày bác ý đi làm sau Tết, nên bác ý bảo mẹ đến để sinh con thôi.. Thế là mẹ OK cái rụp, sớm 1 chút cũng ko sao, mẹ tin tưởng ở bác sĩ, nghĩa là con đã đủ ngày đủ tháng rồi phải ko con... Mẹ cũng chẳng thích xem ngày gì như 1 số người khác. Vì bố con là người phương Tây, bố con thích tự nhiên, mà mẹ cũng thế... Mẹ có cần gì đâu con. Với mẹ thì ngày con ra đời thì là ngày nào cũng đẹp hết á (^___^)..